Chương 25

Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế

4.538 chữ

15-05-2023

Yumi không biết mình đang xúc động vì điều gì, là vì Sato vẫn đến tìm cô ư? Hay là vì dù cho anh từ chối cô, nhưng anh vẫn quan tâm đến cô?

An Nhiên từng khẳng định với Yumi là Sato thích cô, anh từ chối có thể vì anh đang gặp một vấn đề gì đó, hoặc cũng có thể vì anh chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ với cô.

Yumi chỉ là một người chưa từng trải nhiều, chứ sự cứng rắn cùng lòng tự tôn vẫn có.

Cô có thể không để ý đến việc Sato không thích cô, nhưng vẫn để tâm việc bản thân mình từng bị anh từ chối.

Yumi thật sự không hiểu Sato đang nghĩ gì, chẳng lẽ thích cô là một điều khó khăn đối với anh đến vậy sao? Yumi không ngốc, từ lúc trưa cô đã nhận ra ánh mắt của Sato, anh vẫn quan tâm cô như cũ, nhưng khi đối diện với cô lại giả vờ hờ hững, Yumi thật sự muốn xem, cuối cùng là Sato muốn làm gì, đối với cô, anh định im lặng tới khi nào?

Còn chưa đợi Yumi thông suốt, Matt đã đi đến kéo tay cô "Đừng ngồi đây nữa, hiếm khi có một ngày vui vẻ, mọi người mau lên nhảy đi."

Yumi bật cười nhưng cũng không từ chối Matt, cô cầm theo chai bia đi cùng với anh lên sân khấu, sau đó lại cụng chai với hết đồng nghiệp này lại đến đồng nghiệp kia.

Tâm trạng vốn dĩ đang không tốt, Yumi quyết định nhân cơ hội này buông thả bản thân một lần.

Đợi đến khi cô không đứng vững nỗi nữa, đầu óc quay cuồng được Kami dìu vào một góc, cô mới nhận ra, buông thả cũng chưa thật sự là tốt....

Yumi càng say đầu óc càng tỉnh táo, cô có thể nhận ra hoàn cảnh của mình, cũng nhớ ra được mình đang thích một người hàng xóm lớn hơn mình rất nhiều tuổi, chỉ có điều, anh chú hàng xóm đó đã từ chối cô rồi.

Yumi gục đầu lên bàn, bàn tay thì vẫn đang nắm chặt điện thoại, trên màn hình lại hiển thị liên lạc của Sato.

Sở dĩ cô làm điều này bởi vì cô đã nhớ anh rồi.

Mấy ngày qua cả cô và anh đều trốn tránh nhau, nếu không có mấy lời của Aiko và Kami, cô còn tưởng Sato sẽ không bao giờ nhớ đến mình nữa.

Aiko có phần tỉnh táo hơn, cô dìu Kami lại ngồi kế Yumi, nhìn thấy Yumi đang lướt ngón tay qua lại trên một số điện thoại, vừa nhìn thấy tên liên lạc cô liền nói "Hay em gọi anh ta đến đón về đi."

Yumi không trả lời, có vẻ như không nghe thấy, hoặc cũng có thể đã say đến mức không nghe được gì rồi.

Aiko nhìn xung quanh một vòng, có người say cũng có người tỉnh, nhưng số lượng người say thì có vẻ nhiều.

Lại nhìn sang Kami, phát hiện cô nàng đã muốn ngủ đi, Aiko vội vàng đưa tay ra đỡ, sau đó lại choàng tay qua lấy điện thoại của Yumi.

Đợi đến lúc Sato đến Yumi đã say không còn biết gì rồi, Aiko đưa túi và điện thoại của Yumi cho anh "Phiền anh rồi."

Sato nhận lấy "Không có gì, cứ giao cô ấy cho tôi."

Nhìn thấy Aiko cũng đã hơi say, Sato tốt bụng nói "Hay tôi gọi xe cho mọi người nhé."

Aiko xua tay "Không cần đâu, bọn tôi đi cùng xe với mấy người kia là được rồi, anh cứ lo cho Yumi đi."

Sato không còn cách nào khác là cõng Yumi về, vừa đi còn vừa cảm thán, khi say cô thật sự rất ngoan.

Cũng may là tòa nhà hai người ở cũng gần đó, Sato không mất nhiều sức đã có thể thành công đưa Yumi về nhà.

Sato dùng ngón tay của Yumi để xác nhận vân tay mở cửa, sau đó cõng cô đi thẳng vào tròng phòng ngủ.

Vừa nghiêng người thả cô xuống giường, Yumi có vẻ không hài lòng, cô khẽ "ưm" một tiếng rồi ôm chặt lấy cổ Sato, khiến anh không thể không ngã theo cô.

Yumi theo quán tính ôm rất chặt cổ Sato, khiến cho gương mặt anh đỏ lên vì thiếu không khí.

Sato nhỏ nhẹ dụ dỗ "Yumi ngoan, em buông tay ra đi."

Yumi bướng bỉnh không thả tay, ngược lại còn cố tình ôm sát hơn.

Nếu không phải cô say, Sato sẽ nghĩ là cô cố tình trả thù mình.

Thật khó khăn để lật người lại, Sato một tay cố gắng nới lỏng cánh tay Yumi, một tay chống lên giường làm điểm tựa để ngồi dậy.

Yumi khẽ than một tiếng, cô giống như đứa trẻ bị lấy mất đồ chơi, vội vàng đưa tay giữ lấy thật chặt, khiến cho môi cô áp chặt vào gò má Sato.

Cả người Sato cứng đờ, từng mạch máu trong cơ thể giống như đang ngừng đập, anh im lặng không cử động nữa mà tranh thủ hưởng thụ giây phút mờ ám này.

Đợi đến khi Yumi phát ra những tiếng thở đều đều vì ngủ say, anh mới chậm rãi gỡ tay cô ra rồi ngồi dậy.

Nhìn ngắm gương mặt người mình thích đang gần trong gang tấc, hiếm có người đàn ông nào có thể kiềm chế được, Sato cũng vậy, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, sao có thể chịu được sự k1ch thích này.

Sato cúi đầu nhẹ nhàng áp môi của mình lên môi Yumi.

Có thể là cảm thấy vẫn chưa đủ, anh chậm rãi m*t nhẹ một cái, giống như giải tỏa tất cả sự ghen tuông trong ngày hôm nay ra.

Yumi có vẻ bị đau, cô khẽ rên một tiếng khiến Sato hốt hoảng vội vàng rời khỏi môi của cô..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!